23/02/2015
2 năm trước
Tớ từng là một đứa
- dùng bàn phím bằng 1 ngón tay
-1 trận bóng đá không biết bao nhiêu hiệp, 1 đội bóng không biết bao nhiêu người
-luôn coi tiếng anh là 1 thứ gì đó ép buộc và xa vời
-vô tư, vô tâm, tự đại
-nhút nhát, hiếm khi cười
-sợ thay đổi, sợ bị bỏ rơi, sợ rất rất nhiều thứ
-nhiều lúc nghĩ đời màu hồng
Có một người đã làm thay đổi tất cả, ngay cả đến lúc bỏ tớ đi, cũng xô tớ ngã đủ đau nhưng vẫn còn sức gượng dậy.
Không biết giờ tớ còn vị trí gì với cậu hay không, nhưng cậu vẫn luôn có vị trí ở đây này :)
Khi tớ tìm được con đường đi cho tớ, tớ đã phải từ bỏ nhiều thứ rồi, tớ không có đường mà lui.
Tớ sợ mất cậu, nhưng trượt đại học là điều tớ sợ hơn
À, không hẳn, làm mẹ tớ buồn là điều tớ sợ nhất
Tớ tự đề ra, khi nào đang ngồi học, mà tớ nghĩ đến cậu, nhớ cậu, tớ tự tát vào mặt mình, nhiều hôm tát rát cả mặt ra, vẫn trơ trơ :))
Tớ tránh cậu, không muốn đối mặt
Nhiều kỉ niệm đẹp như thế, tớ đành quên? Việc gì tớ phải khổ sở thế làm gì?
Vì
Không động viên nhau học được, thì bỏ
Vì
Bố mẹ tớ, họ quá tốt với đứa con tồi này,
hoàn cảnh gia đình 2 đứa khác nhau, cậu không hiểu được.
Nhiều chuyện xảy ra, ngoài tầm kiểm soát. :)
Tớ không giải thích & cậu cũng không bao giờ đọc được những dòng này