"Ngưỡng nghe là cường độ âm nhỏ nhất mà tai còn cảm nhận được âm" hay "Ngưỡng nghe là cường độ âm vừa đủ để tai người có thể nghe thấy". Ngưỡng nghe của mỗi người không giống nhau, dấu hiệu khác nhau dễ thấy nhất là tuổi tác.
Mô hình bài toán là: có một nguồn âm đặt ở vị trí
nào đó và người đó đang ở vị trí
thì nghe được âm, đi xa nguồn âm một đoạn bằng
đến vị trí
thì bắt đầu không còn nghe được âm.
Vậy tại
chính là vị trí mà người đó "từ đang nghe được âm bắt đầu không nghe được âm" hay cũng chính là vị trí mà "từ không nghe được âm bắt đầu nghe được âm". Suy ra cường độ âm tại
chính là ngưỡng nghe của người đó.
Câu "Biết mức cường độ âm tại đó là
"trong câu hỏi là chưa rõ ý,"đó" là vị trí
hay vị trí "B"? Nếu hiểu "đó" là tại vị trí
thì có
và ngưỡng nghe là
.
Trên đây ta bám sát định nghĩa: "Ngưỡng nghe là
cường độ âm nhỏ nhất mà tai còn cảm nhận được âm" và theo đó thì tính ra ngưỡng nghe là
.
Tuy nhiên,"cường độ âm" và "mức cường độ âm" bản chất thì nó cũng là một mà thôi, nó là đại lượng vật lí để đánh giá "độ to" của một âm tại một vị trí nào đó.
Cường độ âm nằm từ ngưỡng nghe tới ngưỡng đau có biên độ cực kỳ rộng, việc so sánh tương đối khó khăn nên người ta dùng mộtđại lượng có biên độ nhỏ, giá trị được biểu diễn dưới dạng số thập phân để dễ đánh giá, so sánh hơn và người ta đã nghĩ ra đại lượng
mức cường độ âm để làm cái thang đo đó. Vì vậy, trong thực tế ta sử dụng "mức cường độ âm" làm đại lượng so sánh.
Vi dụ:
- tại có cường độ âm thì mức cường độ âm là .
- tại có cường độ âm thì mức cường độ âm là .
- tại có cường độ âm thì mức cường độ âm là .
Rõ ràng là việc dùng "mức cường độ âm" là tiện hơn nên đáp trong bài là
là khác định nghĩa nhưng là
không sai.