Câu hỏi: Read the following passage and mark the letter A, B, C, D, on your answer sheet to indicate the correct answer to each of the following questions.
An idea came to me, and I turned off the lights in the studio. In the darkness, I put the cello's spike into a loose spot on the carpet, tightened the bow and drew it across the open strings. I took off my shirt and tried it again, it was the first time in my life I'd felt the instrument against my bare chest. I could fell the vibration of the strings travel through the body of the instrument to my own body. I'd never thought about that; music scholars always talk about the resonating properties of various instruments, but surely the performer's own body must have some effect on the sound. As I dug into the notes I imagined that my own chest and lung were extensions of the sound box; I seemed to be able to alter the sound by the way I sat, and by varying the muscular tension in my upper body.
After improvising for a while, I started playing the D minor Bach suite, still in the darkness. Strangely freed of the task of finding the right phrasing, the right intonation, the right bowing, I heard the music through my skin. For the first time I didn't think about how it would sound to anyone else, and slowly, joyfully, gratefully, I started to hear again. The note sang out, first like a trickle, then like a fountain of cool water bubbling up from a hole in the middle of the desert. After an hour or so I looked up, and in the darkness saw the outline of the cat sitting on the floor in front of me, cleaning her paws and purring loudly. I had an audience again, humble as it was.
So that's what I do now with the cello. At least once a day I find time to tune it, close my eyes, and listen. It's probably not going to lead to the kind of come back. I'd fantasized about for so long - years of playing badly have left scars on my technique, and, practically speaking, classical musicians returning from obscurity are almost impossible to promote - but might eventually try giving a recital if I feel up to it. Or better yet, I may pay for Dr. Polk if our date at the concert goes well. Occasionally I fell a stab of longing, and I wish I could give just one more concert on the great stage before my lights blink off, but that longing passes more quickly now. I take solace on the fact that, unlike the way I felt before, I can enjoy playing for myself now. I fell relaxed and expansive when I play, as if I could stretch out my arms and reach from one end of the apartment to the other. A feeling of the completeness and dignity surrounds me and lifts me up.
What is the passage mainly about?
A. A musician's feelings when he plays the cello
B. A musician's desire to return to his former profession
C. A musician finding joy in playing music again
D. A musician playing the cello for his cat
An idea came to me, and I turned off the lights in the studio. In the darkness, I put the cello's spike into a loose spot on the carpet, tightened the bow and drew it across the open strings. I took off my shirt and tried it again, it was the first time in my life I'd felt the instrument against my bare chest. I could fell the vibration of the strings travel through the body of the instrument to my own body. I'd never thought about that; music scholars always talk about the resonating properties of various instruments, but surely the performer's own body must have some effect on the sound. As I dug into the notes I imagined that my own chest and lung were extensions of the sound box; I seemed to be able to alter the sound by the way I sat, and by varying the muscular tension in my upper body.
After improvising for a while, I started playing the D minor Bach suite, still in the darkness. Strangely freed of the task of finding the right phrasing, the right intonation, the right bowing, I heard the music through my skin. For the first time I didn't think about how it would sound to anyone else, and slowly, joyfully, gratefully, I started to hear again. The note sang out, first like a trickle, then like a fountain of cool water bubbling up from a hole in the middle of the desert. After an hour or so I looked up, and in the darkness saw the outline of the cat sitting on the floor in front of me, cleaning her paws and purring loudly. I had an audience again, humble as it was.
So that's what I do now with the cello. At least once a day I find time to tune it, close my eyes, and listen. It's probably not going to lead to the kind of come back. I'd fantasized about for so long - years of playing badly have left scars on my technique, and, practically speaking, classical musicians returning from obscurity are almost impossible to promote - but might eventually try giving a recital if I feel up to it. Or better yet, I may pay for Dr. Polk if our date at the concert goes well. Occasionally I fell a stab of longing, and I wish I could give just one more concert on the great stage before my lights blink off, but that longing passes more quickly now. I take solace on the fact that, unlike the way I felt before, I can enjoy playing for myself now. I fell relaxed and expansive when I play, as if I could stretch out my arms and reach from one end of the apartment to the other. A feeling of the completeness and dignity surrounds me and lifts me up.
What is the passage mainly about?
A. A musician's feelings when he plays the cello
B. A musician's desire to return to his former profession
C. A musician finding joy in playing music again
D. A musician playing the cello for his cat
What is the passage mainly about?
A. A musician's feelings when he plays the cello
B. A musician's desire to return to his former profession
C. A musician finding joy in playing music again
D. A musician playing the cello for his cat
Dịch toàn bài:
Giải thích:
Ý chính của bài là gì?
A. Cảm xúc của một nhạc sĩ khi chơi đàn Cello
B. Mong muốn trở lại nghề cũ của một nhạc sĩ
C.Một nhạc sĩ tìm lại niềm vui khi chơi nhạc
D. Một nhạc sĩ chơi cello cho con mèo của anh ấy
Đoạn văn nói về việc một nhạc sĩ tìm được niềm vui thực sự khi chơi nhạc
A. A musician's feelings when he plays the cello
B. A musician's desire to return to his former profession
C. A musician finding joy in playing music again
D. A musician playing the cello for his cat
Dịch toàn bài:
An idea came to me, and I turned off the lights in the studio. In the darkness, I put the cello's spike into a loose spot on the carpet, tightened the bow and drew it across the open strings. I took off my shirt and tried it again, it was the first time in my life I'd felt the instrument against my bare chest. I could fell the vibration of the strings travel through the body of the instrument to my own body. I'd never thought about that; music scholars always talk about the resonating properties of various instruments, but surely the performer's own body must have some effect on the sound. As I dug into the notes I imagined that my own chest and lung were extensions of the sound box; I seemed to be able to alter the sound by the way I sat, and by varying the muscular tension in my upper body. After improvising for a while, I started playing the D minor Bach suite, still in the darkness. Strangely freed of the task of finding the right phrasing, the right intonation, the right bowing, I heard the music through my skin. For the first time I didn't think about how it would sound to anyone else, and slowly, joyfully, gratefully, I started to hear again. The note sang out, first like a trickle, then like a fountain of cool water bubbling up from a hole in the middle of the desert. After an hour or so I looked up, and in the darkness saw the outline of the cat sitting on the floor in front of me, cleaning her paws and purring loudly. I had an audience again, humble as it was. So that's what I do now with the cello. At least once a day I find time to tune it, close my eyes, and listen. It's probably not going to lead to the kind of come back. I'd fantasized about for so long - years of playing badly have left scars on my technique, and, practically speaking, classical musicians returning from obscurity are almost impossible to promote - but might eventually try giving a recital if I feel up to it. Or better yet, I may pay for Dr. Polk if our date at the concert goes well. Occasionally I fell a stab of longing, and I wish I could give just one more concert on the great stage before my lights blink off, but that longing passes more quickly now. I take solace on the fact that, unlike the way I felt before, I can enjoy playing for myself now. I fell relaxed and expansive when I play, as if I could stretch out my arms and reach from one end of the apartment to the other. A feeling of the completeness and dignity surrounds me and lifts me up. | Một ý tưởng đến với tôi, và tôi tắt đèn trong studio. Trong bóng tối, tôi đặt chân đàn xen-lô lên một lỗ hổng của thảm, căng cây vĩ và kéo qua các dây đàn. Tôi cởi áo ra và thử lại, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được chiếc đàn trên ngực trần của mình. Tôi có thể cảm nhận sự rung động của dây truyền qua thân của nhạc cụ đến cơ thể của chính mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó; các học giả âm nhạc luôn nói về đặc tính cộng hưởng của các nhạc cụ khác nhau, nhưng chắc chắn cơ thể của người biểu diễn phải có một số ảnh hưởng đến âm thanh. Khi tôi đào sâu vào các nốt nhạc, tôi tưởng tượng rằng lồng ngực và phổi của tôi là phần mở rộng của hộp âm thanh; tôi dường như có thể thay đổi âm thanh theo cách tôi ngồi, và bằng cách thay đổi độ căng cơ ở phần trên cơ thể. Sau khi ứng biến một lúc, tôi bắt đầu chơi tổ khúc của Bach ở âm rê thứ, vẫn trong bóng tối. Lạ lẫm thay không còn ràng buộc nhiệm vụ tìm quãng đúng, nhạc điệu đúng, cách kéo đàn cho đúng, tôi đã lắng nghe âm nhạc qua làn da. Lần đầu tiên tôi không nghĩ về việc nó sẽ phát ra âm thanh như thế nào với bất kỳ ai khác, và từ từ, vui mừng, biết ơn, tôi bắt đầu nghe lại được. Các nốt vang lên, đầu tiên như một giọt nước, sau đó giống như một thác nước mát lạnh òa lên từ một cái hố giữa sa mạc. Sau một tiếng đồng hồ, tôi nhìn lên, và trong bóng tối nhìn thấy đường nét của con mèo đang ngồi trên sàn trước mặt tôi, đang lau rửa chân và kêu gừ gừ lớn tiếng. Tôi đã có một khán giả một lần nữa, khiêm tốn như nó vốn có. Vì vậy, đó là những gì tôi làm bây giờ với cello. Ít nhất một lần mỗi ngày tôi tìm thấy thời gian để điều chỉnh nó, nhắm mắt và lắng nghe. Có lẽ điều này sẽ không dẫn tôi đến màn quay trở lại mà tôi hằng mơ tưởng – hàng năm chơi tệ đã để lại vết sẹo trong kỹ thuật của tôi và thực lòng mà nói, những người nhạc sỹ cổ điển quay trở lại từ sự tăm tối khó hiểu thì gần như không thể nào quảng bá hình ảnh được - nhưng cuối cùng có thể thử tổ chức một buổi biểu diễn nếu tôi cảm thấy hứng thú. Hoặc tốt hơn, tôi có thể trả tiền cho Tiến sĩ Polk nếu buổi hẹn hò của chúng tôi tại buổi hòa nhạc diễn ra suôn sẻ. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy một nỗi mong chờ nhói lên, và tôi ước tôi có thể biểu diễn chỉ một buổi hòa nhạc nữa trên sân khấu lớn trước khi những chiếc đèn biểu diễn tắt đi, nhưng giờ nỗi mong chờ đó đã qua nhanh hơn rồi. Tôi cảm thấy an ủi rằng, không giống như cảm giác trước đây, tôi có thể tận hưởng cuộc chơi cho riêng mình bây giờ. Tôi cảm thấy thoải mái và chan hoà khi chơi, như thể tôi có thể duỗi tay ra và với từ đầu này sang đầu kia của căn hộ. Một cảm giác về sự trọn vẹn và trang nghiêm bao quanh tôi và nâng tôi lên. |
Ý chính của bài là gì?
A. Cảm xúc của một nhạc sĩ khi chơi đàn Cello
B. Mong muốn trở lại nghề cũ của một nhạc sĩ
C.Một nhạc sĩ tìm lại niềm vui khi chơi nhạc
D. Một nhạc sĩ chơi cello cho con mèo của anh ấy
Đoạn văn nói về việc một nhạc sĩ tìm được niềm vui thực sự khi chơi nhạc
Đáp án C.