Câu hỏi: Read the following passage and mark the letter A, B, C or D on your answer sheet to indicate the correct answer to each of the questions.
Most people can remember a phone number for up to thirty Seconds. When this short amount of time elapses, however, the numbers are erased from the memory. How did the information get there in the first place? Information that makes its way to the short-term memory (STM) does so via the sensory storage area. The brain has a filter that only allows stimuli that are of immediate interest to pass on to the STM, also known as the working memory.
There is much debate about the capacity and duration of short-term memory. The most accepted theory comes from George A. Miller, a cognitive psychologist who suggested that humans can remember approximately seven chunks of information. A chunk is defined as a meaningful unit of information, such as a word or name rather than just a letter or number. Modem theorists suggest that one can increase the capacity of the short-term memory and improve the chances of a memory being passed on to long-term storage.
When making a conscious effort to memorize something, such as information for an exam, many people engage in "rote rehearsal". By repeating something over and over again. one is able to keep a memory alive. Unfortunately, this type of memory maintenance only succeeds if there are no interruptions. As soon as a person stops rehearsing the information, it has the tendency to disappear. When a pen and paper are not handy. people often attempt to remember a phone number by repeating it aloud. If the doorbell rings or the dog barks to come in before a person has the opportunity to make a phone call, he will likely forget the number instantly. Therefore, rote rehearsal is not an efficient way to pass information from short-term to long-term memory. A better way is to practice "elaborate rehearsal". This involves assigning semantic meaning to a piece of information so that it can be filed along with other pre- existing long-term memories.
Encoding information semantically also makes it more retrievable. Retrieving information can be done by recognition or recall. Humans can easily recall memories that are stored in the long-term memory and used often; however, if a memory seems to be forgotten, it may eventually be retrieved by prompting. The more cues a person is given (such as pictures), the more likely a memory can be retrieved. This is why multiple-choice tests are often used for subjects that require a lot of memorization.
According to the passage, how do memories get transferred to the STM?
A. They revert from the long-term memory.
B. They enter via the nervous system.
C. They are filtered from the sensory storage area.
D. They get chunked when they enter the brain.
Most people can remember a phone number for up to thirty Seconds. When this short amount of time elapses, however, the numbers are erased from the memory. How did the information get there in the first place? Information that makes its way to the short-term memory (STM) does so via the sensory storage area. The brain has a filter that only allows stimuli that are of immediate interest to pass on to the STM, also known as the working memory.
There is much debate about the capacity and duration of short-term memory. The most accepted theory comes from George A. Miller, a cognitive psychologist who suggested that humans can remember approximately seven chunks of information. A chunk is defined as a meaningful unit of information, such as a word or name rather than just a letter or number. Modem theorists suggest that one can increase the capacity of the short-term memory and improve the chances of a memory being passed on to long-term storage.
When making a conscious effort to memorize something, such as information for an exam, many people engage in "rote rehearsal". By repeating something over and over again. one is able to keep a memory alive. Unfortunately, this type of memory maintenance only succeeds if there are no interruptions. As soon as a person stops rehearsing the information, it has the tendency to disappear. When a pen and paper are not handy. people often attempt to remember a phone number by repeating it aloud. If the doorbell rings or the dog barks to come in before a person has the opportunity to make a phone call, he will likely forget the number instantly. Therefore, rote rehearsal is not an efficient way to pass information from short-term to long-term memory. A better way is to practice "elaborate rehearsal". This involves assigning semantic meaning to a piece of information so that it can be filed along with other pre- existing long-term memories.
Encoding information semantically also makes it more retrievable. Retrieving information can be done by recognition or recall. Humans can easily recall memories that are stored in the long-term memory and used often; however, if a memory seems to be forgotten, it may eventually be retrieved by prompting. The more cues a person is given (such as pictures), the more likely a memory can be retrieved. This is why multiple-choice tests are often used for subjects that require a lot of memorization.
According to the passage, how do memories get transferred to the STM?
A. They revert from the long-term memory.
B. They enter via the nervous system.
C. They are filtered from the sensory storage area.
D. They get chunked when they enter the brain.
DỊCH BÀI
Đa số mọi người có thể nhớ một số điện thoại tối đa 30 giây. Tuy nhiên, khi lượng thời gian này trôi qua, thì những số điện thoại đó lại bị xóa khỏi trí nhớ. Làm thế nào để các thông tin đến được nơi đó ngay từ đầu? Những thông tin đi đến bộ nhớ ngắn hạn (STM) sẽ đi qua bộ nhớ cảm giác. Bộ não có một bộ lọc chỉ cho phép những kích thích mà chúng ta hứng thú ngay lập tức đi đến vùng STM, hay còn gọi là bộ nhớ làm việc.
Có rất nhiều cuộc tranh cãi về dung lượng và thời lượng của bộ nhớ ngắn hạn. Giả thuyết được chấp nhận nhiều nhất đến từ George A. Miller, một nhà tâm lý học nhận thức đã cho rằng con người có thể nhớ khoảng bảy phân nhóm thông tin. Một phân nhóm được định nghĩa là một đơn vị thông tin có nghĩa, như một từ hoặc một cái tên thay vì một chữ cái hoặc một con số. Các nhà lý luận hiện đại cho rằng một người có thể tăng dung lượng bộ nhớ ngắn hạn bằng cách nhóm, hoặc phân loại các thông tin tương đồng cùng nhau. Qua việc sắp xếp thông tin, một người có thể tối ưu hóa STM, và cải thiện cơ hội chuyển đổi bộ nhớ thành bộ nhớ dài hạn.
Khi nỗ lực ghi nhớ chuyện gì một cách có chủ đích, như thông tin cho kỳ thi, nhiều người thực hiện "học vẹt". Bằng việc lặp đi lặp lại điều gì nhiều lần, một người có thể duy trì ký ức của mình. Nhưng không may là kiểu duy trì trí nhớ này chỉ thành công nếu không có bất kỳ sự gián đoạn nào. Ngay khi một người ngừng thuật lại thông tin, nó sẽ có xu hướng biến mất. Khi không có sẵn bút và giấy trên tay, mọi người thường cố ghi nhớ một số điện thoại bằng cách đọc to nó lên. Nếu chuông cửa reo hoặc chú chó sủa lên trước khi người đó có cơ hội gọi điện, họ có thể sẽ quên con số đó ngay lập tức. Do đó, phương pháp học vẹt không phải là một cách hiệu quả để truyền thông tin từ bộ nhớ ngắn hạn sang dài hạn. Một cách tốt hơn chính là "diễn tập công phu". Cách này liên quan đến việc gán ngữ nghĩa cho một mẩu thông tin để nó có thể được lưu trữ cùng với những ký ức dài hạn tồn tại trước đó.
Mã hóa thông tin về mặt ngữ nghĩa cũng làm cho nó dễ truy xuất hơn. Việc truy xuất thông tin có thể được thực hiện bằng nhận diện hoặc hồi tưởng. Con người có thể dễ dàng nhớ lại những ký ức được lưu trữ trong bộ nhớ dài hạn và được sử dụng thường xuyên, tuy nhiên, nếu một ký ức dường như bị lãng quên đi, nó có được lấy lại bằng cách nhớ lại. Các gợi ý (như hình ảnh) đưa ra càng nhiều thì khả năng một người có thể gợi lại ký ức càng cao. Đó chính là lý do tại sao các bài kiểm tra trắc nghiệm thường được dùng cho các môn học đòi hỏi sự ghi nhớ cao.
Giải thích:
Theo đoạn văn, ký ức được truyền đến STM như thế nào?
A. Chúng đi từ bộ nhớ dài hạn.
B. Chúng đến thông qua hệ thần kinh.
C. Chúng được lọc từ bộ nhớ cảm giác.
D. Chúng được nhóm lại khi đến não bộ.
Thông tin: Information that makes its way to the short-term memory (STM) does so via the sensory storage area.
(Những thông tin đi đến bộ nhớ ngắn hạn (STM) sẽ đi qua bộ nhớ cảm giác.)
Đa số mọi người có thể nhớ một số điện thoại tối đa 30 giây. Tuy nhiên, khi lượng thời gian này trôi qua, thì những số điện thoại đó lại bị xóa khỏi trí nhớ. Làm thế nào để các thông tin đến được nơi đó ngay từ đầu? Những thông tin đi đến bộ nhớ ngắn hạn (STM) sẽ đi qua bộ nhớ cảm giác. Bộ não có một bộ lọc chỉ cho phép những kích thích mà chúng ta hứng thú ngay lập tức đi đến vùng STM, hay còn gọi là bộ nhớ làm việc.
Có rất nhiều cuộc tranh cãi về dung lượng và thời lượng của bộ nhớ ngắn hạn. Giả thuyết được chấp nhận nhiều nhất đến từ George A. Miller, một nhà tâm lý học nhận thức đã cho rằng con người có thể nhớ khoảng bảy phân nhóm thông tin. Một phân nhóm được định nghĩa là một đơn vị thông tin có nghĩa, như một từ hoặc một cái tên thay vì một chữ cái hoặc một con số. Các nhà lý luận hiện đại cho rằng một người có thể tăng dung lượng bộ nhớ ngắn hạn bằng cách nhóm, hoặc phân loại các thông tin tương đồng cùng nhau. Qua việc sắp xếp thông tin, một người có thể tối ưu hóa STM, và cải thiện cơ hội chuyển đổi bộ nhớ thành bộ nhớ dài hạn.
Khi nỗ lực ghi nhớ chuyện gì một cách có chủ đích, như thông tin cho kỳ thi, nhiều người thực hiện "học vẹt". Bằng việc lặp đi lặp lại điều gì nhiều lần, một người có thể duy trì ký ức của mình. Nhưng không may là kiểu duy trì trí nhớ này chỉ thành công nếu không có bất kỳ sự gián đoạn nào. Ngay khi một người ngừng thuật lại thông tin, nó sẽ có xu hướng biến mất. Khi không có sẵn bút và giấy trên tay, mọi người thường cố ghi nhớ một số điện thoại bằng cách đọc to nó lên. Nếu chuông cửa reo hoặc chú chó sủa lên trước khi người đó có cơ hội gọi điện, họ có thể sẽ quên con số đó ngay lập tức. Do đó, phương pháp học vẹt không phải là một cách hiệu quả để truyền thông tin từ bộ nhớ ngắn hạn sang dài hạn. Một cách tốt hơn chính là "diễn tập công phu". Cách này liên quan đến việc gán ngữ nghĩa cho một mẩu thông tin để nó có thể được lưu trữ cùng với những ký ức dài hạn tồn tại trước đó.
Mã hóa thông tin về mặt ngữ nghĩa cũng làm cho nó dễ truy xuất hơn. Việc truy xuất thông tin có thể được thực hiện bằng nhận diện hoặc hồi tưởng. Con người có thể dễ dàng nhớ lại những ký ức được lưu trữ trong bộ nhớ dài hạn và được sử dụng thường xuyên, tuy nhiên, nếu một ký ức dường như bị lãng quên đi, nó có được lấy lại bằng cách nhớ lại. Các gợi ý (như hình ảnh) đưa ra càng nhiều thì khả năng một người có thể gợi lại ký ức càng cao. Đó chính là lý do tại sao các bài kiểm tra trắc nghiệm thường được dùng cho các môn học đòi hỏi sự ghi nhớ cao.
Giải thích:
Theo đoạn văn, ký ức được truyền đến STM như thế nào?
A. Chúng đi từ bộ nhớ dài hạn.
B. Chúng đến thông qua hệ thần kinh.
C. Chúng được lọc từ bộ nhớ cảm giác.
D. Chúng được nhóm lại khi đến não bộ.
Thông tin: Information that makes its way to the short-term memory (STM) does so via the sensory storage area.
(Những thông tin đi đến bộ nhớ ngắn hạn (STM) sẽ đi qua bộ nhớ cảm giác.)
Đáp án C.